寒蝉凄切,对长亭晚,骤雨初歇。都门帐饮无绪,留恋处,兰舟催发。执手相看泪眼,竟无语凝噎。念去去,千里烟波,暮霭沉沉楚天阔。
多情自古伤离别,更那堪,冷落清秋节!今宵酒醒何处?杨柳岸,晓风残月。此去经年,应是良辰好景虚设。便纵有千种风情,更与何人说?
注音:
hán chán qī qiē, duì cháng tíng wǎn, zhòu yǔ chū xiē. dōu mén zhàng yǐn wú xù, liú liàn chù, lán zhōu cuī fā. zhí shǒu xiāng kàn lèi yǎn, jìng wú yǔ níng yē. niàn qù qù, qiān lǐ yān bō, mù ǎi chén chén chǔ tiān kuò.
duō qíng zì gǔ shāng lí bié, gèng nà kān, lěng luò qīng qiū jié! jīn xiāo jiǔ xǐng hé chǔ? yáng liǔ àn, xiǎo fēng cán yuè. cǐ qù jīng nián, yīng shì liáng chén hǎo jǐng xū shè. biàn zòng yǒu qiān zhǒng fēng qíng, gèng yǔ hé rén shuō?
这首词是宋代著名词人柳永所作,以其深情婉约、情景交融而广为传颂。词中通过离别的场景和内心的独白,表达了深深的哀愁和不舍之情。